5/09/2015

Căng thẳng hay bệnh thần kinh

Những ngày gần đây tôi cảm thấy đầu óc và suy nghĩ của bản thân không còn được minh  mẫn và bình thường như trước đây. Tôi cảm thấy đau đầu và như bị ức chế thần kinh vậy, mọi thứ xung quanh tôi khiến tôi cảm thấy ồn ào và khó chịu vô cùng. Chỉ một tiếng click chuột của thằng bạn cùng phòng cũng làm tôi cảm thấy giật mình, gần như tôi không kiểm soát được đầu óc của mình nữa. Tôi nằm xuống và suy nghĩ, suy nghĩ về mọi thứ quanh tôi. Những hoạt động quanh tôi, con người, sự vật, sự kiện, tất cả những gì tôi trải qua từ trước tới này: Về quá khứ, hiện tại và tương lai. Tôi thấy bất lực với việc điều khiển suy nghĩ, tôi cố gắng nhắm mắt lại và cố gắng chỉ suy nghĩ về 1 điều: Tại sao mình lại thế này, tại sao?? Tôi bật điện thoại và tìm hiểu về nguyên nhân dẫn đến bệnh thần kinh, trước đây tôi chưa từng làm việc này. Tôi đang cảm thấy sợ, sợ mình mất đi khả năng điều khiển hành vi. Tôi tưởng tượng ra 1 ngày nào đó tôi gặp phải hoàn cảnh này, chắc chắn gia đình tôi sẽ rất khổ và tôi sẽ trở thành 1 gánh nặng nếu tôi không thể điều khiển được hành vi, cảm xúc của mình như hiện tại.
Tôi tự nói với bản thân rằng: Chắc chắn mình sẽ không bao giờ gặp phải chuyện này, nhưng vài phút sau tôi lại có suy nghĩ khác. Mình sẽ không thể biết được khi nào mình đang bị bệnh thần kinh hoặc liên quan đến việc điều khiển hành vi cảm xúc. Tôi dần cảm thấy sợ và cố gắng ngủ.
Như mọi ngày, đa phần thời gian của tôi là ngồi máy tính, đọc sách, lướt web và ngủ. Tôi không tham gia bất kỳ trò chơi, hoạt động mang tính giải trí nào hết. Tôi sợ những gì xảy ra với tôi ngày hôm nay lại tiếp tục lặp lại. Tôi bật facebook lên và gửi tin nhắn cho một người bạn của tôi và hẹn một buổi  đi chơi, tôi nghĩ điều này có thể khiến tôi cảm thấy không còn căng thẳng nữa.
Người bạn đó của tôi đồng ý đi chơi vào tối hôm sau, đến giờ hẹn tôi gọi cho cô bạn đó nhưng không có ai bắt máy.Tôi  không hiểu lý do, tôi tiếp tục gọi thêm 4 cuộc nhưng cũng không có ai bắt máy, tôi cảm thấy bứt dứt khó hiểu. Sau đó tôi lấy xe và đi lượn quanh khu tôi ở 1 vài vòng, tôi đi và suy nghĩ tại sao lại không nghe máy nhỉ? Tôi đãng trí và không tập trung lái xe, chỉ chút nữa là tôi gây ra tai nạn rồi. Sau đó tôi đi về phòng và nhắn tin facebook cho cô  ấy, khoảng 30 phút sau thì cô ấy đọc tin nhắn tôi gửi. Tuy nhiên tôi không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Chuyện này khiến tôi khó hiểu, và tôi lại cảm thấy bất an trong người, mọi thứ quanh tôi thật khó mà hiểu được.
Tôi sợ một ngày nào đó mình không còn nhận thức được bản thân nữa nên tôi bắt đầu tìm hiểu và tự nghiên cứu về hành vi của tôi thường ngày và ghi chép chúng lại trên blog này.

Tôi nhận ra rằng, mình phải hoàn thành mọi công việc của mình trước khi bệnh thần kinh ập đến với bản thân. Trước khi đầu óc của tôi không còn được bình thường thì tôi sẽ đưa thông tin về blog này cho người trong gia đình tôi biết. Những hành vi sau này của tôi nếu không được kiểm soát thì đó hoàn toàn là do bản thân tôi và không ai có ảnh hưởng khiến tôi trở nên như vậy cả, vì tôi cảm thấy chính bản thân tôi hiện tại đang còn ý thức được việc mình có thể bị rối loạn thần kinh trong tương lai. Ngay cả bản thân tôi còn không kiểm soát được nó thì không ai có thể khiến tôi khác đi được.

No comments:

Post a Comment